"3 giờ khác biệt"

08:51 |

Lời cảm ơn từ "3 giờ khác biệt" khóa 3 - Sống biết sẻ chia...

Cùng với sự tham gia nhiệt tình từ các phụ huynh, học viên, các bạn điều phối viên cùng các anh chị trong Trung tâm thanh thiếu niên miền Nam, đúng 7h30' ngày Chủ nhật 29/9/2013, tại cơ sở 1 của Trung tâm thanh thiếu niên miền Nam, các em học viên đã tới tham dự chương trình kỹ năng sống "3 giờ khác biệt" khóa 3 - Chia sẻ yêu thương với nội dung chủ đạo là nấu và phát cơm từ thiện cho bệnh nhân và người nghèo tại bệnh viện Bình Dân
Sau khi tập hợp, chia nhóm, các em bắt đầu thực hiện các hoạt động nhỏ đầu tiên để làm quen và cùng tìm hiểu thêm về những điều tốt trong cuộc sống, những chia sẻ yêu thương mà mình nên có qua bài giảng của thầy Phan Thành Hổ.
Sau đó, các em rất hào hứng khi cùng ba mẹ, các anh chị nấu cơm để chuẩn bị mang các phần cơm mình tự nấu tới chia sẻ với các bệnh nhân và người thân còn khó khăn ở bệnh viện Bình Dân như kế hoạch.
Không khí nấu nướng và chuẩn bị vô cùng náo nhiệt, các em phân chia nhau: người rửa rau, người xắt hành, người xắt dưa, người chiên trứng, người nấu canh, các em bé thì xung phong nhận những phần việc dễ, "ít nguy hiểm" như bỏ nước tương, xếp dưa leo vào hộp cơm, xếp từng hộp cơm vào thùng ngay ngắn.
Các anh chị lớn thì rất biết cách "làm chủ tình thế" khi tự nhận mình biết chiên trứng thì hỗ trợ anh chị và các bạn chiên trứng, bạn nào biết nấu canh, biết nêm nếm gia vị thì tập trung vào công đoạn đó... tiếng nói cười, tiếng xuýt xoa vì mùi đồ ăn thơm lừng, tiếng tự khen mình chiên trứng giỏi... cứ vang lên như thể không có những giọt mồ hôi đang lăn dài trên những đôi má bầu bĩnh, đỏ hồng vì nóng.
Càng về sát thời gian, các em càng khẩn trương hơn, bởi giờ mà bệnh nhân và người nhà đi mua cơm sát đến gần, nếu không tăng tốc độ làm việc sẽ không kịp thời gian để phát cơm mất! Tự hối nhau và hỗ trợ các anh khiêng cơm, nước suối ra xe để di chuyển ngay. Không thể không nhắc đến 1 tình huống thật dễ thương nhưng cũng đầy ý nghĩa đã xảy ra. Gần khoảng 9h45, trời bỗng tối sầm và chuyển mưa, ảnh hưởng cơn bão số 10 đã đến và trời bắt đầu lất phất những hạt mưa, bầu trời thì mây đen kịt, những chảo trứng vẫn đang rán, những nồi canh đang bốc khói, toàn bộ bếp nấu lại lộ thiên ngoài sân không có mái che. Các bạn học viên cùng các anh chị í ới gọi nhau lo lắng, bỗng nhiên ai đó cất giọng: ông trời ơi đừng mưa cho tụi con làm từ thiện, nhiều tiếng hô vang lên theo: đừng mưa, tụi con nấu cơm cho người nghèo ông trời ơi...., lạ thay, trời vẫn vần vũ mà tuyệt nhiên không mưa. 10h15 phút, mọi người rinh đồ ra xe di chuyển đến bệnh viện, cửa xe đóng lại và khi xe vừa rời cổng trung tâm, thì mưa ùn ùn kéo đến như trút nước..., ai cũng nhìn nhau thật xúc động, có lẽ, làm việc tốt cũng được ... phù hộ mà...
Khi lên đến bệnh viện rồi thì cơn mưa vẫn không dập tắt được lòng nhiệt tình của tất cả. Rất nhanh, các em di chuyển cùng các anh chị đến khu vực để phát cơm cho các cô, các chú, các bác đang điều trị và thăm nom trong bệnh viên. Tiếng thưa gửi ngoan ngoãn, những đôi tay nhỏ lễ phép giao cơm cho các cô, các chú... Các hộp cơm vơi dần như những tấm lòng của các bạn đang cùng sẻ chia khiến những nỗi đau về bệnh tật ít đi, niềm vui về bữa cơm nhỏ ấm áp tăng lên.
11h30 trưa, cơn mưa chưa dứt nhưng tất cả đều ra về trong niềm vui, cơm đều được phát hết, chắc chắn không ai cảm thấy mệt mỏi bởi từ lúc phát cơm cho đến lúc ra về nụ cười vẫn còn đọng mãi trên môi
Một ngày đã trôi qua, một ngày với những niềm vui nhỏ khi làm được những việc dù rất nhỏ những xuất phát từ thiện nguyện, các em hẳn là đã có cơ hội để thể hiện tinh thần chia sẻ khó khăn và hướng thiện đến với những mảnh đời khó khăn trong cuộc sống và hiểu rằng: Một ngày sống, làm việc và để biết sẻ chia nhiều hơn trong cuộc sống! 3g đã cho nhiều em sự khác biệt: sống bớt ích kỷ, toan tính cá nhân mà biết chia sẻ yêu thương với những người xung quanh mình hơn.

(Trích từ nguồn thông tin Trung tâm hoạt động Thanh thiếu niên Miền Nam)

Thể thao Việt Nam tại SEA Games 27: Chưa thi đã biết đứng thứ 3

08:30 |
Hà Thanh và Ngân Thương
 tại SEA Games 26


SEA Games 27 chưa khởi tranh, song ngay từ giờ có thể dự báo thành tích Top 3 vững như bàn thạch của thể thao Việt Nam, và số HCV kiểu gì cũng vượt quá 70. Không phải chỉ lần này mà các kỳ Đại hội thể thao Đông Nam Á trước cũng vậy. Vì sao?
Khó xuống thứ 4 (?!)
“Ai làm trưởng đoàn, Việt Nam cũng đứng thứ 3”, đó là ví von có phần hài hước nhưng lại rất thật của một chuyên gia thể thao về khả năng tranh chấp của Việt Nam trên đất Myanmar tới đây, với vị trí thứ 3 được mặc định, muốn hơn cũng không thể mà xuống còn… khó hơn. Với lợi thế quá lớn của nước chủ nhà, Myanmar sẽ giành trên 100 HCV để lên ngôi nhất toàn đoàn, trong khi Thái Lan sẽ xếp hạng 2 với khoảng 90 HCV nhờ thực lực vượt trội. Không đua được với hai đối thủ này song chỉ cần giành 70 HCV - một mục tiêu khả thi, Việt Nam lại chắc chắn đoạt hạng 3 và bỏ xa các đoàn xếp sau. Một số đoàn tạm coi là đối thủ của Việt Nam đặt chỉ tiêu rất khiêm tốn: Malaysia với đích 40 HCV, Singapore trên dưới 30 HCV, Philippines 25-30 HCV.
Sở dĩ Việt Nam cầm chắc vị trí thứ 3, không phải vì mạnh hơn, nếu không muốn nói là kém xa Malaysia, Indonesia, Singapore nếu đó là cuộc tranh tài quy mô châu lục hoặc thế giới. Tất cả đơn giản vì trong khu vực, chỉ có Việt Nam “máu” SEA Games nhất. Về bản chất, nền thể thao Việt Nam được đầu tư phát triển theo đúng kiểu cách và phục vụ cho sân chơi vẫn được coi là “hội làng” này.
Thể thao Việt Nam tại SEA Games 27: Chưa thi đã biết đứng thứ 3 - 1
Niềm vui của Hà Thanh (giữa) và đồng đội Ngân Thương (bên trái) khi đăng quang tại SEA Games 26 

Đăng ký “vừa tay”
Không chỉ thứ hạng chung mà kể cả số lượng HCV của đoàn thể thao Việt Nam cũng có thể “đếm” được mà tựu trung lại: Thế nào cũng vượt 5-10 chiếc. Việt Nam đặt đích phấn đấu tối thiểu 70 HCV song chí ít cũng phải giành trên 75. Có một thực tế là: Kể từ SEA Games 2003 lên ngôi nhất toàn đoàn trên sân nhà, lần nào dự báo của người trong ngành về thành tích chung cuộc của Việt Nam tại SEA Games cũng trúng phóc.
Điều này dễ hiểu, không phải bởi các nhà quản lý, huấn luyện của Việt Nam giỏi đầu tư, dự báo mà mặt bằng chung của mấy chục môn thể thao tại các kỳ SEA Games gần như không thay đổi, phát triển gì. Với lực lượng VĐV trong tay, căn cứ vào chương trình thi đấu, họ đã có thể cơ bản “đọc” đúng thành tích chung cuộc.
Có thể môn này vượt, môn khác giảm chút ít nhưng về tổng thể của cả đoàn thể thao chắc chắn từ đạt đến vượt. Cũng phải nói thêm rằng, hầu hết các ĐTQG đều đăng ký chỉ tiêu gần như ở mức tối thiểu nhất của mình để đảm bảo an toàn, nên chung quy thế nào cũng vượt.

Ra khỏi “hội làng” là thua
Luôn dự đoán trúng và vượt chỉ tiêu đề ra ở SEA Games song bước lên tầm châu lục, mọi dự báo, hay nói chính xác hơn là nỗ lực phấn đấu thành tích ở các đấu trường lớn hơn, như ASIAD hay Olympic, đều sai.
Tại ASIAD 2006, Việt Nam đặt quyết tâm giành 5 HCV nhưng cuối cùng chỉ đoạt 3 HCV (2 Cầu mây nữ, 1 Karatedo và đều nằm ngoài dự kiến). Đến ASIAD 2010, chỉ tiêu cũng tương tự như thế, nhưng thậm chí Việt Nam còn thảm bại hơn khi chỉ có nổi 1 HCV với trường hợp xuất thần của võ sĩ Karatedo Lê Bích Phương.
Chính vì thế, như một nghịch lý, các nhà quản lý, huấn luyện ai cũng có thể “phán xanh rờn” về thành tích của thể thao Việt Nam tại SEA Games 27 mà có lẽ chẳng dám đưa ra và đảm bảo về thứ hạng, thành tích tại ASIAD 2014. 

19.000 người kiến nghị vì cái chết của một chú chó hoạt hình

15:56 |
Cái chết của chú chó Brian trong bộ phim hoạt hình hài Family Guy đã không được người hâm mộ chấp nhận. Sau 11 phần phim, dường như người xem cảm thấy vô cùng khó khăn để chào tạm biệt Brian, chú chó của gia đình Griffin. Họ đã cùng nhau làm kiến nghị gửi nhà sản xuất, mong chú chó sống lại. 
Một trang web kiến nghị mang tên Change.org được tạo ra vào ngày 25/11 và đã thu thập được hơn 19.000 chữ ký. Nhà điều hành trang web này là Aaron Thompson đã viết: "Brian Griffin là một phần quan trọng của bộ phim và người xem. Chú ta mang đến cho bộ phim sự dí dỏm và tinh tế. Bộ phim Family Guy và kênh Fox sẽ mất khán giả nếu Brian Griffin không trở lại".

Nặng nề hơn, Aaron Thompson chỉ trích: "Các nhà biên kịch của Family Guy không chỉ giết chết một trong những sáng tạo của họ, mà họ đã giết chết con chó sống trong nhà của chúng tôi 15 năm qua. Họ đã giết con chó tất cả chúng tôi mến yêu. Họ đã giết một con chó của nước Mỹ".

Brian bị giết chết trong tập phim mang tên Life of Brian được phát sóng chủ nhật tuần trước. Con chó đã bị đụng xe và chết vì vết thương quá nặng sau tai nạn. Trước khi tập phim kết thúc, gia đình Griffin đã nhận một vật nuôi mới. Giải thích quyết định của mình để nhân vật chú chó ra đi trong bộ phim, nhà sản xuất điều hành Steve Callaghan nói với E! Online: "Chúng tôi nghĩ rằng đây có thể là một cách thú vị để gây sự chú ý".

Ông nói thêm: "Người hâm mộ của chúng tôi có đủ thông minh và đã trung thành với bộ phim lâu đến mức đủ để biết rằng họ có thể tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi luôn có những lựa chọn và luôn luôn làm việc vì lợi ích lớn nhất của bộ phim".
Family Guy là 1 bộ phim hoạt hình hài tình huống, do Seth MacFarlane sáng tạo ra và được phát sóng trên kênh Fox và các kênh truyền hình khác từ năm 1999. Bộ phim kể về đời sống gia đình Griffin tại ngôi làng Quahog, Rhode Island.



Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?

15:07 |
Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi vì người khác bắt chúng phải chọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.
Tôi chưa bao giờ kể cho ai về câu chuyện giữa tôi, và cô bạn thân duy nhất của tôi. Có những thứ vĩnh viễn là bí mật, có những thứ sợ nhắc lại sẽ đau lòng, cũng có những thứ vì quá đẹp nên luôn được cẩn trọng nâng niu. Bất cứ khi nào có thể được mang ra nhìn lại, cũng đủ để tôi thấy được, rằng mình đã có cô ấy, chính là sống không phí phạm một đời.
 
Có ký ức nào tự nhắc cho chúng ta nhớ? Có cuộc gặp gỡ nào đã định sẵn là sẽ trở thành định mệnh? 
 
Giống như việc tôi chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng dường như số phận luôn đeo bám chúng tôi, và tìm cách quyết định cuộc đời của chúng tôi.
 
- Này, tại sao cậu lại khóc? Phải trả đũa lại chúng nó chứ? Lớn rồi mà sao vẫn còn yếu đuối như trẻ con thế?
 
Cô bạn lại gần tôi, ngồi xổm xuống bên cạnh. Mái tóc xoăn dài buông thõng xuống vai, lòa xòa trước mặt. Đôi mắt đẹp nhưng vô thần vẫn nhìn về phía trước, nếu như không có câu nói vừa rồi thì có lẽ, tôi tin chắc rằng cô ấy đang nói với ai chứ chẳng phải tôi.
 
- Phương?
 
- Cậu biết tôi? – Cô bạn nhướn mày nhìn sang, khuôn miệng he hé một nụ cười nửa miệng, nhưng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm. Trái lại, tôi bất giác cảm thấy thật thân thiết.
 
- Cậu là hoa khôi của trường, đương nhiên là…
 
- Hoa cái con khỉ gì chứ, cũng chẳng phải là cái gì ăn được – Phương xoa xoa tay rồi ngồi bệt hẳn xuống, cởi chiếc dày cao gót ném sang một bên, khẽ dựa lưng vào bức tường phía sau, rồi cô ấy quay sang tôi – Thật ra tôi rất ghét kiểu con gái như cậu, dễ bị bắt nạt, lúc nào cũng khóc lóc.
 
- …
 
- Nhớ lại, trước kia tôi cũng như cậu, cũng bị người khác bắt nạt, cũng bị người ta lấy ra làm trò đùa. Tôi vẫn thường ghét bỏ con người khi trước của mình, vẫn thường tìm cách phủ nhận. Nhưng rồi hôm nay nhìn thấy cậu, tôi lại bỗng dưng nhớ về những ngày tháng ấy, thật kỳ lạ!
 
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? 1
- Cậu, cũng từng như thế này sao?
 
- Không tin được đúng không? Thật ra tôi cũng là đứa nhu nhược như thế đấy!
 
- Tại sao lại nói chuyện này với tớ?
 
- Vì định làm bạn với cậu! Bí mật này coi như làm quà tặng cho cậu.
 
- Làm bạn với tớ? Nhưng vì sao lại muốn làm bạn với tớ cơ chứ?
 
- Hỏi nhiều thế, chỉ là tự dưng tìm lại được hình bóng trong ký ức thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Làm bạn với tôi, cậu sẽ không bị bắt nạt nữa, thế nào?
 
- Chắc chắn tớ phải đồng ý?
 
- Chắc chắn, cậu hết lựa chọn rồi! Từ giờ chúng ta sẽ dựa vào nhau, để chống lại thế giới – Cô bạn bất chợt cười khanh khách, một kiểu phong thái mà tôi có cố gắng cách nào cũng không thể làm được. 
 
Lúc đó, tôi chỉ đơn thuần nghĩ, chúng tôi là hai con người khác nhau, vì là hai người khác nhau nên cá tính khác nhau. Những ưu điểm của cô ấy, xuất phát từ cá tính của cô ấy mà thôi. Tôi đã nghĩ như vậy mà không biết, người bạn này của tôi đã từng có một quãng thời gian chật vật thế nào để biến thành một cô gái như hiện tại. Mọi thứ đều là cô ấy nỗ lực để có được, chứ không phải tự nhiên.
 
Con người ta thật không dễ dàng gì để có thể biến mình thành một con người khác. Chúng ta khuông muốn thay đổi, nhưng rõ ràng chúng ta buộc phải thay đổi. Đó là quy luật của cuộc đời, dù muốn hay không, vẫn phải chấp nhận nó, như một điều kiện để sinh tồn. Mãi sau này, khi tôi cũng đã thay đổi, tôi mới nhận ra được chân lý ấy.
 
Đến lúc đó, bóng ma ký ức trong đầu tôi mới biến mất. Tất cả đều được giải thoát, nhưng tôi vẫn chỉ ôm trong tay mảnh tâm hồn hao mòn của mình mà chống chọi kiên trì với cái gọi là số phận. Mọi thứ đều tàn nhẫn, cả cuộc đời cũng thật tàn nhẫn.
 
 
Đúng như Phương nói, chúng tôi đã dựa vào nhau trong suốt những ngày tháng sau đó. Chỉ hai chúng tôi, tưởng như cô độc mà lại không cô độc. Bởi vì theo như cô ấy nói, cô ấy không cần đám đông vây quanh tán thưởng trở thành bạn, cô ấy cần một người có thể chân thật với nhau là bạn, khi cần khóc thì giữ cho nhau đừng khóc, khi cần cứng cỏi thì cùng nhau luyện tập cứng cỏi.
 
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? 2
Tôi phát hiện, Phương luôn cảm thấy cô đơn hoàn toàn trong chính thế giới của mình, vì thế, cô ấy cần có tôi để lôi cô ấy ra khỏi mọi sự bế tắc ấy. Không ai hiểu cô ấy, chỉ mình tôi có thể, hoặc nói một cách khoa trương hơn, tôi có thể nhìn sâu vào trong tâm hồn toàn sương mù từng lớp từng lớp của cô ấy, nhận ra vô số vết thương mà cô ấy đã giấu thật kỹ trong quá trình trưởng thành.
 
Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi vì người khác bắt chúng phải chọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.
 
Đó là buộc phải cứng cỏi, buộc phải tự đối xử với mình tàn nhẫn và coi mọi người xung quanh như không tồn tại.
 
Phương không có bố, mẹ cô ấy chỉ là một công nhân làm thuê cho một xí nghiệp sản xuất kẹo. Ở thời của chúng tôi ngày bé, thì việc không có bố là cái điều gì đấy đáng khinh ghê gớm lắm. Đối diện với những ánh mắt kỳ thị, thậm chí là dè bỉu từ những người lớn, còn phải đối diện với những lời trêu chọc, sỉ nhục cố ý của đám trẻ con cùng lứa. 
 
Người ta thường nói, trẻ con rất ngây thơ, nhưng hoàn toàn không đúng. Có một số đứa trẻ, ngay từ khi sinh ra, đã mang sẵn trong mình khả năng làm tổn thương những đứa trẻ khác. 
 
Sau rồi mẹ Phương cũng tái hôn, bố dượng cô là giám đốc công ty mẹ cô làm, ông ấy rất già, có lẽ gần bằng tuổi ông ngoại Phương khi đó.
 
Phương phải trải qua một tuổi thơ như thế để lớn, một tuổi thơ đầy vết tích, và biến thành một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo như bây giờ, nhưng lại mang xung quanh mình rất nhiều chiếc gai nhọn.
 
Bất giác, tôi thấy thương Phương, không phải bởi vì cô ấy đáng thương, mà bởi vì cô ấy quá phi thường. Nếu là tôi, tôi đã không làm được.
 
Mấy ai có thể qua những vấp váp mà biết làm lại để thành công? Cũng mấy ai có thể qua tổn thương mà cứng cỏi?
 
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? 3
Tôi đã dựa vào câu chuyên của Phương, cũng như dựa vào cá tính mạnh mẽ đến tiêu cực của cô ấy, để nỗ lực biến bản thân mình thành một bức tường dày, không cho người khác lại gần.  
 
Nhưng xét cho cùng, chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ. Mà những đứa trẻ, cho dù có cố gắng trở thành người lớn nhanh đến cỡ nào, cũng vẫn là khao khát tìm kiếm sự bấu víu, hoặc một chỗ dựa. Nếu như tôi còn có gia đình, còn có bố mẹ yêu thương, thì Phương gần như không có. Dượng của Phương xa cách với cô ấy, còn mẹ, vốn dĩ từ khi sinh Phương ra đã không yêu thương đứa con ngoài ý muốn này.
 
Khoảng thời gian giữa tôi và cô ấy không ở bên cạnh nhau, tôi thì có thể về nhà, còn cô ấy thì không.
 
- Tại sao cậu không thích đến nhà tớ, đến nhà tớ cũng được mà? – Tôi nghi hoặc nhìn Phương, chỉ thấy cô bạn cười, lộ rõ vẻ chưa xót.
 
- Vì sẽ không chịu nổi khi chứng kiến cảnh tượng một gia đình hạnh phúc. Càng có cảm giác, hạnh phúc mãi mãi không thuộc về tớ.
 
- Thật là …
 
- Không sao, cậu về đi, tớ có chỗ để đi rồi.
 
- Đừng nghĩ tớ không biết cậu đi đâu.
 
- Thế nên mới nói, đừng khiến tớ trở nên tội nghiệp hơn đi.
 
- Về nhà đi cũng được, ít nhất đấy cũng là nhà.
 
- Đấy không phải là nhà, cũng chỉ là một nơi xa lạ, so với các chỗ khác, còn lạnh lẽo hơn.
 
Người lớn luôn không biết, những đứa trẻ thật sự cần gì ở một gia đình. Đôi khi tâm tư của người lớn lại ảnh hưởng sâu sắc đến trẻ con, để rồi vô tình làm tổn thương chúng. Như Phương, hầu như cả thế giới đều đã làm tổn thương đến cô ấy, bao gồm cả những người thân yêu nhất với cô ấy.
 
Câu chuyện về gia đình mà Phương không muốn mọi người biết chẳng hiểu xuất phát từ đâu, bắt đầu được đem ra bàn tán trong lớp, rồi lan đi khắp trường. Những người bạn vốn chỉ dám đàm tiếu đằng sau lưng vì hàng ngày vẫn ghen tị với cô ấy bắt đầu xúm lại để bới móc, dè bỉu, và chỉ trích. Tôi tìm thấy Phương trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất trường học. Cậu ấy không khóc, nhưng cái dáng vẻ cố tỏ ra cứng cỏi của cậu ấy lúc này, bất cứ là ai nhìn thấy cũng phải cảm thấy thương xót.
 
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? 4
Tôi đến gần, ngồi xuống bên cạnh, chỉ thấy cô bạn quay sang tôi, rồi lại đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt.
 
- Phương, không phải tớ nói ra!
 
- Tớ biết!
 
- Nhưng rõ ràng chuyện này cậu chỉ nói cho tớ.
 
- Làm gì có bí mật gì có thể giữ được mãi! Linh, cho dù thế nào tớ vẫn tin cậu!
 
- Chúng ta, sẽ ở bên nhau như thế này được bao lâu?
 
- Không biết, có lẽ là rất lâu!
 
Khi ấy, tôi đã nhận ra, người bạn bên cạnh tôi có ý nghĩa thế nào đối với cuộc đời tôi. Cậu ấy có thể tin tôi vô điều kiện, có thể không mảy may nghi ngờ một đứa như tôi, có thể không vì mình bị tổn thương mà đổ lỗi cho bất cứ ai, hoặc bất cứ điều gì.
 
Nhưng, cô ấy luôn cô đơn, kể cả có tôi, cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
 
Sau ngày hôm đó, Phương vẫn lên lớp như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, những lời bàn tán không hề kiêng dè, luôn cố ý nói trước mặt vô ấy. Tôi biết mình không thể làm gì cho cô ấy, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh.
 
Cho đến khi giữa tôi và cô ấy xuất hiện một người khác. Là Tùng – cậu bạn cùng lớp với  tôi. Một cậu con trai với vẻ ngoài dịu dàng, luôn quan tâm tới người khác. Và ngay cả với thành phần bị xã hội kỳ thị như chúng tôi. Dần dần, chúng tôi cũng là bạn, nhưng tôi biết, người cậu ấy quan tâm thật sự, là Phương. Còn tôi, luôn quan tâm cậu ấy một cách ngoài sức tưởng tượng, cho đến khi tôi phát hiện, mình đã thích cậu ấy từ khi nào.
 
- Phương, cậu thấy Tùng thế nào?
 
- Thế nào là thế nào?
 
- Nghĩa là, cậu có … thích Tùng không?
 
Phương tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cô ấy quay đầu cười lớn.
 
- Cái con bé này, cậu thích cậu ấy à?
 
- Ừ - Tôi gật đầu thành thật – Thế nên mới hỏi cậu có thích không đấy! Chúng ta, tớ và cậu không thể… thích cùng một người.
 
- Đương nhiên! Cậu yên tâm đi, tớ không thích cậu ấy!
 
Tôi thở phào, ít nhất tôi vẫn còn cơ hội, ít nhất tôi vẫn có thể thích Tùng, bởi vì Phương không hề để ý đến cậu ấy.

Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? 5
Tuy nhiên, tôi đã nhầm, kể cả Phương không thích Tùng thì tôi vẫn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Tình cảm của chúng tôi chỉ là những mũi tên một chiều. 
 
Tôi bắt đầu ghen tị với những hành động săn sóc đặc biệt của Tùng dành cho Phương, tôi cũng bắt đầu cảm thấy sự ích kỷ vươn mình lớn lên. Để rồi tôi oán trách, tôi đổ lỗi, bởi vì cái tôi ao ước, Phương lại có được dễ dàng, trong khi cô ấy không hề cần nó một chút nào.
 
Suy cho cùng, sự sai lầm luôn xuất phát thật kín đáo, để rồi chờ đợi một thời điểm mới dần bùng nổ.
 
- Tùng thích cậu như thế, cậu cứ chấp nhận đi, còn kiêu ngạo gì nữa?
 
- Tớ không thích cậu ấy, là cậu thích mà!
 
- Nhưng người cậu ấy thích là cậu!
 
- Tớ chẳng có cảm giác gì, cậu thích thì cứ cố gắng mà giành lấy cậu ấy đi! Trách cứ tớ thì được gì? Lại còn bảo tớ kiêu ngạo? Chẳng phải cậu đã nói với tớ trước rồi sao? Không cùng thích một người!
 
Sự vô lý của tôi bắt đầu lớn dần. Chúng tôi cãi vã ngày một nhiều hơn, chỉ vì một cậu con trai. Cho đến khi Phương không thể chịu nổi, cậu ấy bỏ mặc tôi trong cái mớ hỗn độn tôi nhốt xung quanh mình. 
 
Tôi biết mình đã sai. Sự ích kỷ và đòi hỏi vô lý của tôi đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của Phương. Thế nhưng tôi không thể thừa nhận rằng mình sai, tôi không muốn nhận sai. Và rồi cái sai của tôi đã bắt đầu chạm tới cực hạn, khi tôi bắt đầu kết giao với một vài cô bạn khác, những cô bạn đã từng đàm tiếu Phương, căm ghét cậu ấy.
 
Người ta vẫn nói, yêu thương dễ khiến người ta trở nên mù quáng, còn tôi những tưởng mình dễ dàng thoát khỏi nó, lại bị lún sâu vào trong đó. Những mâu thuẫn trong tôi bắt đầu nảy sinh, biến tôi trong phút chốc đánh mất toàn bộ lý trí của mình.
 
Phương không nói bất cứ lời nào, chỉ nhìn tôi bằng con mắt như nhìn một người xa lạ, rồi quay lưng đi như chưa từng chứng kiến bất cứ chuyện gì. Bóng lưng cô ấy nhìn từ đằng sau rất mong manh, mong manh đến độ người ta dễ cảm thấy sợ hãi chạm tới cô ấy. Biết bao nhiêu âm thanh chuyển động ầm ầm trong đầu tôi, lan xuống ngực quặn lại thành một khối, nén hô hấp của tôi xuống đến khó thở.
 
Tôi, đã làm tổn thương Phương, sự tổn thương còn ghê gớm hơn những lời ác ý từ bạn bè!
 
Tôi, đã phản bội cô ấy! Phản bội lại người bạn đã từng đưa tay kéo tôi lên khỏi miệng vực, phản bội lại lời hứa của chúng tôi, cũng phản bội lại con người thật của tôi.
 
Chợt tôi muốn hét lên rằng, tôi không hề muốn kết bạn với những cô nàng sáo rỗng ấy, tôi chỉ cần có một mình Phương, tôi muốn xin lỗi, tôi muốn nhận lỗi với cô ấy. 
 
Nhưng, không thể mở lời.
 
Nước mắt lã chã rơi một cách vô nghĩa, mọi sự khi đã làm đôi khi không thể vãn hồi. Tôi đưa tay với theo hình dáng đã đi khuất của Phương, cảm thấy như vừa đánh mất một người quan trọng lắm trong cuộc đời.
 
 
Phương và Tùng bắt đầu chính thức công khai chuyện tình cảm. Cả trường rộ lên tin đồn về một chàng hot boy yêu cô bạn hoa khôi có gia thế hèn mạt, không lấy gì làm vinh quang. Đàm tiếu có, trêu chọc có, chửi rủa có, thóa mạ có, tôi nghe tất cả những lời xì xầm ấy mà đau lòng. Nhưng rồi tôi thường tự giễu mình, tôi làm gì còn tư cách tổn thương hộ cô ấy?
 
Thi thoảng tôi có gặp hai người họ đi lướt qua trong trường, ánh mắt tôi vô tình hay cố ý đều dừng lại trên Phương, nhưng cô ấy không nhìn tôi. Từ sau lần đó, cô ấy không hề nhìn tôi một lần nào.
 
Nghe nói, Phương nghỉ học nhiều để làm thủ tục chuẩn bị đi du học ở một nơi xa xôi nào đó. Tôi muốn gặp, nhưng tôi không cách nào lại gần được cô ấy. Tựa như trở về những ngày tháng khi chúng tôi quen nhau, cô ấy tự do và phóng khoáng, còn tôi lại chìm trong thế giới của mình. 
 
Có lẽ, tôi đáng bị như vậy, tôi đáng để bị bỏ lại một mình.
 
Ngày mẹ Phương đến làm thủ tục thôi học cho cô ấy, tôi ngồi lặng lẽ một mình trên tầng thượng tòa nhà cao nhất trường học, nơi tôi và cô ấy vẫn tựa lưng vào nhau để nói chuyện, hoặc đơn giản chỉ để dựa dẫm tinh thần khi đã mệt mỏi. 
 
Tôi cứ ngồi như vậy, để mặc nỗi buồn xâm chiếm dần. Ngồi cho đến khi ánh mặt trời lụi tàn dần rồi chìm xuống cái hố đen xa tít, và sâu hoắm không thấy đáy, cho đến khi toàn thân tê đi, mất cảm giác, tôi mới nhận thức được rõ ràng.
 
Tôi không thể gặp Phương nữa, vĩnh viễn không bao giờ!

Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu? 6
 
Nhưng cuộc đời luôn nảy sinh quá nhiều bi kịch, chúng ta không thể biết được, chúng ta sẽ đột nhiên mất đi thứ gì, vào bàn tay của số phận. Có những câu chuyện tưởng như sẽ kết thúc như một dấu chấm lửng, lại trở thành một dấu chấm câu tàn nhẫn.
 
Phương chết. Cậu ấy chết trong một tai nạn xe hơi ở Úc khi đang trên đường đến bưu điện chuyển thư. Mọi ký ức bủa vây xung quanh tôi, lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ, những khoảnh khắc hạnh phúc, và cả lần tôi phản bội cậu ấy, cứ quay mòng mòng trong đầu tôi.
 
Lúc tôi chạy đến nhà Phương thì mẹ cô ấy đã nhận tro cốt của cô ấy trở về. Một chiếc hộp lạnh ngắt, chứa đựng toàn bộ câu chuyện cuộc đời và tuổi trẻ tươi đẹp nhất của Phương. Tôi xoa tay lên chiếc hộp, cảm nhận rõ ràng được hình bóng Phương đang mỉm cười, đang lơ đãng, tất cả sống động như thật.
 
Tôi khóc nhiều đến nỗi nước mắt cứ chảy mãi không thể ngừng. Rốt cục, tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội để nói lời xin lỗi với Phương? Rốt cục tôi đã chờ đợi cái gì, chần chừ điều gì, để rồi vĩnh viễn không có cơ hội sửa chữa lỗi lầm?
 
Thời gian có rất nhiều, nhưng tôi luôn để vuột mất cơ hội…
 
Bức thư Phương gửi được chuyển tới tay tôi đúng vào ngày an táng cô ấy. Từng chữ từng chữ một như lưỡi dao ghim chặt vào tim tôi. Cảm giác trống rỗng như con kiến cứ bò dần bò dần vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
 
“Chúng ta, sẽ vẫn còn ở bên nhau rất lâu, rất lâu chứ?”
 
Chỉ một câu thôi, làm mắt tôi nhòe nước. Ai bảo chúng tôi cần một lời tha thứ, chúng tôi vốn dĩ chỉ cần nhớ mãi lời hứa này thôi.
 
- Mãi mãi! 
 
Tôi trả lời, dù biết cô ấy không thể nghe, nhưng nhất định, tôi tin rằng, cậu ấy vẫn còn đang ở quanh đây, bên cạnh tôi, nhìn tôi đọc bức thư cuối cùng này.
 
Suốt cuộc đời này, có lẽ, tôi chỉ có một cô bạn thân duy nhất, chính là người tôi đã làm tổn thương, chính là người tôi đã phản bội, nhưng cũng là người tôi trân trọng nhất trong cuộc đời này.
 
Những cái mất đi rồi, sẽ không biến mất đi hoàn toàn, mà sẽ hóa thành vĩnh cửu, không phải sao? 
 
Ít nhất là với tôi, chúng tôi sẽ ở bên cạnh nhau, mãi mãi!
Được tạo bởi Blogger.

Our Program

Poll

Become a Fan

 photo hj_zpsf2056086.gif